Có đôi lần, tôi vào quán vắng, chọn một góc bàn, ngồi thinh lặng bên cốc cafe, rồi tưởng chừng như mình đang chờ đợi một ai đó. Có khi, đó là cơn mừa phùn bay nhẹ qua ô cửa, có khi, đó là vạt nắng hiền buông nhẹ xuống hiên, có khi, là tiếng hát êm êm phát ra trong chiếc loa góc quán, cũng có khi, đó chỉ là tiếng lẩm nhẩm rì rầm của chính mình đang trôi vào một miên man nào đấy.
Tôi thực ra đã chờ đợi, đang chờ đợi, sẽ chờ đợi như thế, chờ đợi nỗi yêu thương cuộc đời thanh yên mà dâng lên trong tim, nhẹ nhàng những lúc một mình.
Và vậy là, tôi đã yêu cuộc đời, bằng cách của riêng tôi.
...Đôi khi một người dường như chờ đợi, thật ra đang ngồi thảnh thơi...
(Tự tình khúc - TCS)
time in a bottle
Tuesday, July 23, 2013
Saturday, July 20, 2013
Khúc Mùa Thu
Tôi đã yêu đã yêu như chết là hạnh phúc
Tôi đã quên mình chỉ để nghĩ về em...
Hai câu hát dường như làm thời gian ngừng lại và làm trái tim tôi tìm về một góc nhỏ, nơi mà nó cứ ở mãi đấy, rất lâu rồi. Nó không khiến trái tim đập nhanh hơn, mà như trở về một khoảng "không" nào đó, với những nhịp đập như đồng hồ đếm thời gian và tiếng xe tải chạy trên đại lộ... thời gian như ngừng lại.
Vẫn biết ta giờ không trẻ nữa
Sao thương ai ở mãi cung Hằng
Lời nguyện cũ trên đầu như nguyệt quế
Đâu chịu nhòa khi tới giữa mùa trăng
Tôi đã yêu đã yêu như chết là hạnh phúc
Tôi đã quên mình chỉ để nghĩ về em
Người đàn bà giấu đêm vào trong tóc
Còn điều chi em mải miết đi tìm.
Tôi đã đến cùng em và tôi biết
Em cũng là như mọi người thôi
Nhưng chưa hết cuộc yêu tôi đã hiểu
Em ám ảnh tôi trọn một kiếp người
Ngay cả nếu âm thầm em hóa đá
Bầu trời lặng yên cũng đã vỡ rơi
Mênh mông quá khoảng trống này ai lấp
Khi thanh âm cũng bất lực như lời
Sẽ chỉ còn quầng thu thuở ấy
Nỗi cô đơn vằng vặc giữa trời
Người đàn bà giấu đêm vào trong tóc
Em tìm gì khi thất vọng về tôi
Tôi đã quên mình chỉ để nghĩ về em...
Hai câu hát dường như làm thời gian ngừng lại và làm trái tim tôi tìm về một góc nhỏ, nơi mà nó cứ ở mãi đấy, rất lâu rồi. Nó không khiến trái tim đập nhanh hơn, mà như trở về một khoảng "không" nào đó, với những nhịp đập như đồng hồ đếm thời gian và tiếng xe tải chạy trên đại lộ... thời gian như ngừng lại.
Vẫn biết ta giờ không trẻ nữa
Sao thương ai ở mãi cung Hằng
Lời nguyện cũ trên đầu như nguyệt quế
Đâu chịu nhòa khi tới giữa mùa trăng
Tôi đã yêu đã yêu như chết là hạnh phúc
Tôi đã quên mình chỉ để nghĩ về em
Người đàn bà giấu đêm vào trong tóc
Còn điều chi em mải miết đi tìm.
Tôi đã đến cùng em và tôi biết
Em cũng là như mọi người thôi
Nhưng chưa hết cuộc yêu tôi đã hiểu
Em ám ảnh tôi trọn một kiếp người
Ngay cả nếu âm thầm em hóa đá
Bầu trời lặng yên cũng đã vỡ rơi
Mênh mông quá khoảng trống này ai lấp
Khi thanh âm cũng bất lực như lời
Sẽ chỉ còn quầng thu thuở ấy
Nỗi cô đơn vằng vặc giữa trời
Người đàn bà giấu đêm vào trong tóc
Em tìm gì khi thất vọng về tôi
Thursday, March 28, 2013
Yêu thương theo quan điểm của Đạo Phật
Tình yêu đích thực là vô điều kiện, là cho đi mà không mong cầu đáp trả. Thậm chí khái niệm cho và nhận không tồn tại, chỉ còn sự tương giao một cách trọn vẹn và không vì cái tôi của mình… Tình yêu nam nữ phổ biến hiện nay chỉ là sự trao đổi, mà hàng hóa chính là cảm xúc và cảm giác của hai bên. Khi còn ảo tưởng về cái tôi thì không thể xảy ra tình yêu đích thực, vì thế nào cũng có điều kiện nào đó hiện diện. Tình yêu lúc đó dù bắt đầu có nồng thắm đến đâu, dù cảm xúc có mạnh mẽ đến đâu cũng thật mong manh. Vì chỉ cần xuất hiện yếu tố bên ngoài làm cảm xúc - cảm giác của một bên thay đổi, thế là bão táp phong ba liền ập tới.
Khi ta yêu một người tức là ta yêu luôn cả mặt tốt và mặt xấu của người đó. Xấu và tốt như hai mặt của một bàn tay. Ta không thể chỉ giữ lấy một mặt mà bỏ đi mặt kia. Ta luôn tự vẽ ra cho mình một hình ảnh về người mình yêu hay người chồng/vợ của mình. Nhưng đó chỉ là ảo tưởng của ta, không phải con người thực.
Vì vậy ta cần nhẫn nại lắng nghe, quan sát và chia sẻ để có thể hiểu rõ về người bạn đời của mình. Khi thấu hiểu cả mặt tích cực và tiêu cực của người ấy, ta mới có thể yêu thương họ thật sự. Khi ta thật sự yêu thương một người thì người đó sẽ cảm thấy tự do để được là chính họ. Tình yêu đích thực không ràng buộc đối tượng được yêu mà còn là động lực để cho họ đổi mới chính mình.
Khi có biến cố xảy ra thì phụ nữ vẫn là người chịu thiệt thòi nhiều hơn, nhưng họ cũng dễ buông bỏ tư kiến của mình hơn. Nếu cô gái biết chấp nhận chàng trai như anh ấy là, thì sẽ có cơ hội để chàng trai thay đổi thái độ của mình.
Quy luật của cuộc sống là luôn luôn thay đổi (vô thường), kể cả tình yêu đôi lứa. Nếu ta đủ nhẫn nại để quan sát, ta sẽ thấy rõ, vị đắng, vị ngọt của tình yêu. Thấy rõ nó sinh ra và mất đi như thế nào. Và khi hiểu rõ, ta sẽ không còn bám chấp vào hôn nhân nhưng cũng không sợ sệt hôn nhân nữa.
Ta có thể làm giấy kết hôn với người mình không hề yêu, và cũng có thể nhắm mắt ký giấy ly hôn khi mình vẫn còn yêu tha thiết. Hôn nhân hay ly hôn vốn chỉ là hình thức, là một bản hợp đồng mà thôi. Làm sao nó có thể ràng buộc được tâm ta?
Quan trọng là khi có biến cố xảy ra, ta cần đối diện với chúng bằng thái độ sáng suốt và trong lành. Vì biến cố đó là như ý hay bất như ý cũng là cơ hội cho ta hiểu thêm về chính mình, về người mình yêu. Và từ đó nhận ra bản chất thật của tình yêu, của cuộc sống.
Hãy nhớ điều quí giá nhất trong cuộc sống chính là sự bất toàn. Vì khi toàn vẹn thì sự sống sẽ kết thúc. Sự bất toàn là một phần của vô thường, một quy luật tất yếu của cuộc sống. Chính vì mọi thứ đều bất toàn mà ai cũng có cơ hội làm mới bản thân mình.
Cái Tôi luôn mong cầu tốt hơn những gì đang xảy ra. Nó không cho ta cơ hội trọn vẹn với thực tại. Vì vậy ta rơi vào phiền não khổ đau. Nhưng chỉ cần ta buông mọi ý đồ muốn tốt hơn, và trở về trọn vẹn với những gì đang diễn ra, ta sẽ thấy mọi sự đều vô thường, tự nhiên đến rồi đi.
Tất cả đều có lý do mà sinh khởi và cũng tùy duyên mà chấm dứt bất kể ta muốn hay không. Tất cả những thiện - ác trong đời đều không thể nghĩ bàn một cách rốt ráo mà tùy hoàn cảnh, tùy đối tượng mà nó được gán cho cái nhãn "thiện" hay "ác". Dù những gì đang xảy ra là thiện hay ác, nó đều là bài học giác ngộ vô cùng quí giá về cuộc sống...
(Trích từ bài nói chuyện của Hòa thượng Viên Minh – Trụ trì Tổ đình Bửu Long TPHCM về đề tài Yêu thương cho Phật tử)
Khi ta yêu một người tức là ta yêu luôn cả mặt tốt và mặt xấu của người đó. Xấu và tốt như hai mặt của một bàn tay. Ta không thể chỉ giữ lấy một mặt mà bỏ đi mặt kia. Ta luôn tự vẽ ra cho mình một hình ảnh về người mình yêu hay người chồng/vợ của mình. Nhưng đó chỉ là ảo tưởng của ta, không phải con người thực.
Vì vậy ta cần nhẫn nại lắng nghe, quan sát và chia sẻ để có thể hiểu rõ về người bạn đời của mình. Khi thấu hiểu cả mặt tích cực và tiêu cực của người ấy, ta mới có thể yêu thương họ thật sự. Khi ta thật sự yêu thương một người thì người đó sẽ cảm thấy tự do để được là chính họ. Tình yêu đích thực không ràng buộc đối tượng được yêu mà còn là động lực để cho họ đổi mới chính mình.
Khi có biến cố xảy ra thì phụ nữ vẫn là người chịu thiệt thòi nhiều hơn, nhưng họ cũng dễ buông bỏ tư kiến của mình hơn. Nếu cô gái biết chấp nhận chàng trai như anh ấy là, thì sẽ có cơ hội để chàng trai thay đổi thái độ của mình.
Quy luật của cuộc sống là luôn luôn thay đổi (vô thường), kể cả tình yêu đôi lứa. Nếu ta đủ nhẫn nại để quan sát, ta sẽ thấy rõ, vị đắng, vị ngọt của tình yêu. Thấy rõ nó sinh ra và mất đi như thế nào. Và khi hiểu rõ, ta sẽ không còn bám chấp vào hôn nhân nhưng cũng không sợ sệt hôn nhân nữa.
Ta có thể làm giấy kết hôn với người mình không hề yêu, và cũng có thể nhắm mắt ký giấy ly hôn khi mình vẫn còn yêu tha thiết. Hôn nhân hay ly hôn vốn chỉ là hình thức, là một bản hợp đồng mà thôi. Làm sao nó có thể ràng buộc được tâm ta?
Quan trọng là khi có biến cố xảy ra, ta cần đối diện với chúng bằng thái độ sáng suốt và trong lành. Vì biến cố đó là như ý hay bất như ý cũng là cơ hội cho ta hiểu thêm về chính mình, về người mình yêu. Và từ đó nhận ra bản chất thật của tình yêu, của cuộc sống.
Hãy nhớ điều quí giá nhất trong cuộc sống chính là sự bất toàn. Vì khi toàn vẹn thì sự sống sẽ kết thúc. Sự bất toàn là một phần của vô thường, một quy luật tất yếu của cuộc sống. Chính vì mọi thứ đều bất toàn mà ai cũng có cơ hội làm mới bản thân mình.
Cái Tôi luôn mong cầu tốt hơn những gì đang xảy ra. Nó không cho ta cơ hội trọn vẹn với thực tại. Vì vậy ta rơi vào phiền não khổ đau. Nhưng chỉ cần ta buông mọi ý đồ muốn tốt hơn, và trở về trọn vẹn với những gì đang diễn ra, ta sẽ thấy mọi sự đều vô thường, tự nhiên đến rồi đi.
Tất cả đều có lý do mà sinh khởi và cũng tùy duyên mà chấm dứt bất kể ta muốn hay không. Tất cả những thiện - ác trong đời đều không thể nghĩ bàn một cách rốt ráo mà tùy hoàn cảnh, tùy đối tượng mà nó được gán cho cái nhãn "thiện" hay "ác". Dù những gì đang xảy ra là thiện hay ác, nó đều là bài học giác ngộ vô cùng quí giá về cuộc sống...
(Trích từ bài nói chuyện của Hòa thượng Viên Minh – Trụ trì Tổ đình Bửu Long TPHCM về đề tài Yêu thương cho Phật tử)
Friday, September 14, 2012
Bài thơ tháng tư ..
Em tìm lại anh trong một bài thơ
Tuổi hai mươi trở về trong veo như giọt nước
Em vẫn là em, hiền ngoan như thuở trước
Vẫn viết thơ tình bên cửa sổ chiều mưa.
Em vẫn là em
Thảng thốt giật mình qua chỗ hẹn xưa
Chiều tháng tư ngồi lặng im nghe anh kể chuyện
Matxcơva - một dòng sông trôi vào vĩnh viễn,
Người kéo viôlông trên bến xe điện ngầm.
Cánh rừng thu lá đổ âm thầm
Nét chữ vội vàng, con tem trên bưu thiếp
Anh đi qua những mùa đông biền biệt
Chỉ nhớ nôn nao Hà Nội lúc giao mùa.
Tóc đã dài thêm sau năm tháng đợi chờ
Em chẳng cắt đi nuôi nhớ thương dài mãi
Để ngày mai đôi mắt quen trở lại
Vẫn nhận ra em trong muôn vạn nói cười.
Căn phòng con, khu tập thể vắng người
Nhạc Phú Quang rải vào đêm không hoa sữa
Tháng tư ơi... còn ai không ngủ nữa,
Thành phố của anh em chẳng đến bao giờ
...
Tháng tư đi ngang ô cửa tình cờ
Cây bút tình cờ đặt trên trang giấy trắng
Nỗi nhớ tình cờ mọc lên trống vắng
Em tình cờ bỗng khóc chiều nay
Tuổi hai mươi trở về trong veo như giọt nước
Em vẫn là em, hiền ngoan như thuở trước
Vẫn viết thơ tình bên cửa sổ chiều mưa.
Em vẫn là em
Thảng thốt giật mình qua chỗ hẹn xưa
Chiều tháng tư ngồi lặng im nghe anh kể chuyện
Matxcơva - một dòng sông trôi vào vĩnh viễn,
Người kéo viôlông trên bến xe điện ngầm.
Cánh rừng thu lá đổ âm thầm
Nét chữ vội vàng, con tem trên bưu thiếp
Anh đi qua những mùa đông biền biệt
Chỉ nhớ nôn nao Hà Nội lúc giao mùa.
Tóc đã dài thêm sau năm tháng đợi chờ
Em chẳng cắt đi nuôi nhớ thương dài mãi
Để ngày mai đôi mắt quen trở lại
Vẫn nhận ra em trong muôn vạn nói cười.
Căn phòng con, khu tập thể vắng người
Nhạc Phú Quang rải vào đêm không hoa sữa
Tháng tư ơi... còn ai không ngủ nữa,
Thành phố của anh em chẳng đến bao giờ
...
Tháng tư đi ngang ô cửa tình cờ
Cây bút tình cờ đặt trên trang giấy trắng
Nỗi nhớ tình cờ mọc lên trống vắng
Em tình cờ bỗng khóc chiều nay
Monday, August 13, 2012
Đêm là ngoài sân
Từ ngày xa em, tôi thật là buồn.
Tôi buồn như thể, tôi chính là tôi
Ngồi đếm lá rơi trên sân,
Đếm xem bao lân em qua
Xem bao nhiêu nỗi nhớ...
Từ khi bóng em ko trở lại
Chỉ còn thế thôi
Từ ngày quen em
Tôi thật là vui
Tôi vui như thể
... Tôi chẳng là tôi...
Từ ngày xa em
Tôi thật là buồn
Tôi buồn... như thể
Tôi chính là tôi
Ngồi...
Ngồi đếm tháng năm nhạt nhoà
Xem bao nhiêu nỗi nhớ
Từ khi bóng em không trở lại
Vườn xưa hắt hiu hương cỏ dại..
dâng đầy lá rơi
Chỉ còn thế thôi
Em còn nhớ tôi
Từ lúc qua đây...
Xin về trước sân...
Nhìn lá... rơi đầy
p/s: i miss u...
Hamburg 14 August, 2012
Tôi buồn như thể, tôi chính là tôi
Ngồi đếm lá rơi trên sân,
Đếm xem bao lân em qua
Xem bao nhiêu nỗi nhớ...
Từ khi bóng em ko trở lại
Chỉ còn thế thôi
Từ ngày quen em
Tôi thật là vui
Tôi vui như thể
... Tôi chẳng là tôi...
Từ ngày xa em
Tôi thật là buồn
Tôi buồn... như thể
Tôi chính là tôi
Ngồi...
Ngồi đếm tháng năm nhạt nhoà
Xem bao nhiêu nỗi nhớ
Từ khi bóng em không trở lại
Vườn xưa hắt hiu hương cỏ dại..
dâng đầy lá rơi
Chỉ còn thế thôi
Em còn nhớ tôi
Từ lúc qua đây...
Xin về trước sân...
Nhìn lá... rơi đầy
p/s: i miss u...
Hamburg 14 August, 2012
Sunday, January 29, 2012
Hiding my heart
So this is how the story went
I met someone by accident
That blew me away
That blew me away
It was in the darkest of my days
When you took my sorrow and you took my pain
And buried them away, you buried them away
And I wish I could lay down beside you
When the day is done
And wake up to your face under the morning sun
But like everything I've ever known
I'm sure you'll go one day
So I'll spend my whole life hiding my heart away
And I can't spend my whole life hiding my heart away
I dropped you off at the train station
And put a kiss on top of your head
I watched you wave
I watched you wave
Then I went on home to my skyscrapers
Neon lights and waiting papers
That I call home
I call it home
And I wish I could lay down beside you
When the day is done
And wake up to your face against the morning sun
But like everything I've ever known
I'm sure you'll go one day
So I'll spend my whole life hiding my heart away
And I can't spend my whole life hiding my heart away
I woke up feeling heavy hearted
I'm going back to where I started
The morning rain
The morning rain
And you know I wish that you were here
But that same old road that brought me here
Is calling me home
Is calling me home
And I wish I could lay down beside you
When the day is done
And wake up to your face against the morning sun
But like everything I've ever known
You'll disappear someday
So I'll spend my whole life hiding my heart away
And I can't spend my whole life hiding my heart away
Saturday, September 17, 2011
Subscribe to:
Posts (Atom)