Lúc nhỏ. Tôi đã tự hứa với mình là lớn lên sẽ không bao giờ rượu bia hay thuốc lá. Vì đó là hình ảnh của một người bố hay say sỉn và cư xử không đúng mực khi có con ma rượu ngự trị trong người.
Nhưng không biết tự lúc nào, tôi đã uống rượu bia. Có lẽ ông trời thương, nên tôi không uống được nhiều. Chỉ một cốc rượu hay một cốc bia đã khiến mặt tôi đỏ bừng bừng.
Lần đầu tiên, tôi không rõ, có lẽ lúc tôi lớp 5 - hay lớp 6 gì đấy. Tôi lấy trộm một điếu thuốc của bố, mang ra nhà vệ sinh sau vườn phì phèo. Lúc đấy chỉ đơn giản là ngậm khói vào mồm rồi nhả ra thôi. Thế là khói nghi ngút cái nhà xí "mái tranh" ấy, giữa trời nắng chang chang. Nếu có ai thấy lúc đó, lại tưởng đang cháy...
"Ông trời không cho ai tất cả". Tôi đã bắt đầu thích cái cảm giác thích hút thuốc lá.
Tôi bắt đầu hút thuốc lá ở Hamburg, là để bắt quen với Timo - một đồng nghiệp ở bên Đức.Nhờ có thuốc lá, mà tôi và cậu ấy đã thân nhau hơn rất nhiều.
Sau một thời gian hút thuốc, tôi đã khám phá ra một điều:
"hút thuốc chỉ đơn giản là một cách để thở dài". Chắc có lẽ vì cái công dụng đơn giản mà hiệu quả ấy, mà không ít người chẳng nề hà đến cái cảnh báo mà họ dán trên mỗi bao thuốc, lại cứ phì phèo cả chục điếu một ngày. Tầng Ozon còn thủng, huống chi cái phổi bé tí teo...?
Có khi nào, những nỗi niềm sẽ có thể theo làn khói bay đi...