Tuesday, July 23, 2013

Tản mạn Trịnh

Có đôi lần, tôi vào quán vắng, chọn một góc bàn, ngồi thinh lặng bên cốc cafe, rồi tưởng chừng như mình đang chờ đợi một ai đó. Có khi, đó là cơn mừa phùn bay nhẹ qua ô cửa, có khi, đó là vạt nắng hiền buông nhẹ xuống hiên, có khi, là tiếng hát êm êm phát ra trong chiếc loa góc quán, cũng có khi, đó chỉ là tiếng lẩm nhẩm rì rầm của chính mình đang trôi vào một miên man nào đấy. Tôi thực ra đã chờ đợi, đang chờ đợi, sẽ chờ đợi như thế, chờ đợi nỗi yêu thương cuộc đời thanh yên mà dâng lên trong tim, nhẹ nhàng những lúc một mình. 

Và vậy là, tôi đã yêu cuộc đời, bằng cách của riêng tôi. 


...Đôi khi một người dường như chờ đợi, thật ra đang ngồi thảnh thơi... 


(Tự tình khúc - TCS)

Saturday, July 20, 2013

Khúc Mùa Thu

Tôi đã yêu đã yêu như chết là hạnh phúc
Tôi đã quên mình chỉ để nghĩ về em...

Hai câu hát dường như làm thời gian ngừng lại và làm trái tim tôi tìm về một góc nhỏ, nơi mà nó cứ ở mãi đấy, rất lâu rồi. Nó không khiến trái tim đập nhanh hơn, mà như trở về một khoảng "không" nào đó, với những nhịp đập như đồng hồ đếm thời gian và tiếng xe tải chạy trên đại lộ... thời gian như ngừng lại.



Vẫn biết ta giờ không trẻ nữa
Sao thương ai ở mãi cung Hằng
Lời nguyện cũ trên đầu như nguyệt quế
Đâu chịu nhòa khi tới giữa mùa trăng

Tôi đã yêu đã yêu như chết là hạnh phúc
Tôi đã quên mình chỉ để nghĩ về em
Người đàn bà giấu đêm vào trong tóc
Còn điều chi em mải miết đi tìm.

Tôi đã đến cùng em và tôi biết
Em cũng là như mọi người thôi
Nhưng chưa hết cuộc yêu tôi đã hiểu
Em ám ảnh tôi trọn một kiếp người

Ngay cả nếu âm thầm em hóa đá
Bầu trời lặng yên cũng đã vỡ rơi
Mênh mông quá khoảng trống này ai lấp
Khi thanh âm cũng bất lực như lời

Sẽ chỉ còn quầng thu thuở ấy
Nỗi cô đơn vằng vặc giữa trời
Người đàn bà giấu đêm vào trong tóc
Em tìm gì khi thất vọng về tôi